Chủ thể của quan hệ pháp luật có quyền tự do giao kết hoặc không giao kết hợp đồng. Quy tắc này được thừa nhận tại BLDS Ðiều 395 khoản 1. Một trong những nội dung của sự tự do giao kết là sự tự do xác định nội dung của hợp đồng: các bên có quyền thỏa thuận về loại hình, đối tượng, điều kiện giao dịch, thời gian, địa điểm giao dịch, trách nhiệm của mỗi bên,... Khi một hợp đồng có điều khoản không rõ ràng, thì không chỉ dựa vào ngôn từ của hợp đồng mà còn phải căn cứ vào ý chí chung của các bên để giải thích điều khoản đó (Ðiều 408 khoản 1). Nói chung, không có quan hệ kết ước được xác lập trái với ý chí của người kết ước.

 

Tuy nhiên, nội dung của hợp đồng không được trái pháp luật và đạo đức xã hội (BLDS Ðiều 395 khoản 1). Pháp luật mà các bên không được phép làm trái khi giao kết hợp đồng là pháp luật mệnh lệnh; còn đạo đức xã hội mà các bên không được phép làm trái chủ yếu bao gồm những giá trị tinh thần liên quan đến gia đình, đến đời sống cộng đồng của cá nhân.

 

Có trường hợp luật buộc chủ thể quan hệ pháp luật phải giao kết hợp đồng, như một biện pháp bảo đảm an ninh, an toàn xã hội và trật tự công cộng. Ví dụ: tất cả các chủ xe cơ giới đều phải giao kết hợp đồng bảo hiểm trách nhiệm dân sự của chủ xe cơ giới (Nghị định số 115/1997/NÐ-CP ngày 17/12/1997 của Chính phủ).

 

Có khi luật hạn chế quyền lựa chọn người đối tác trong việc xác lập một số quan hệ kết ước xác định. Ví dụ: người có nhà ở cho thuê, muốn bán nhà, phải tôn trọng quyền ưu tiên mua của người thuê. Người sử dụng đất nông nghiệp để trồng cây hàng năm, nuôi trồng thủy sản chỉ có thể thế chấp quyền sử dụng đất cho tổ chức tín dụng để vay tiền, không được thế chấp cho ai khác.

 

click liên hệ luật sư.

lienhe